LÁ NÕN
Gió thơm ngực cỏ non tơ
Mùa xanh lá nõn ngẩn ngơ đêm này
Nụ hồng rạo rực bàn tay
Bồn chồn nhựa ứ hàng cây cúi đầu
Ngủ đi em
Đất đã đẫm ngâu
Lời ru lá đổ đẫm sầu phù du
Võng ru nhịp võng hoang vu
Bóng ru chợt bóng ngàn thu ngậm ngùi
Trăng tàn dỗ giấc mồ côi
Nghe đau chân cỏ bên đồi dế kêu
Nghe từng vốc đất tịch liêu
Thinh không rạn vỡ lệ xiêu bước người
Ngủ đi em
Môi mỉm nụ cười
Lúm đồng tiền ấy đánh rơi chốn nào
Nụ hồng kia mãi ngọt ngào
Nhân duyên… lá nõn xôn xao gọi mùa
Trần Quang Phong
GÓC RỪNG
Ẩn náu góc rừng
Nuôi dưỡng nỗi đau
Vành trăng cong dấu hỏi
Em có về phố xưa?
Mù tăm mùa áo trắng
Lửng lơ cuộc tình trong veo sương mùa hạ
Tiếng ve rơi nơi nào
Ai cúi nhặt dấu chân?
Cánh đồng sóng sánh vàng
Cây xanh lưng đồi khao khát
Đêm mưa nỉ non
Đất dỗi hờn
Người thầm thì cùng bóng
Em có về lối cũ?
Hoa đào rưng rưng hiên nhà ai
Rơi lặng lẽ
Đốm lửa góc rừng
Ấm áp lều khuya
Khói hương quấn quýt
Trần Quang Phong
EM VÀ NỖI BUỒN
Tôi vẽ nỗi buồn
Bút gió lạnh buốt
Mực mưa trong suốt
Ngọn gió rì rào hàng cây xanh cội rễ, lác đác lá vàng rơi vào thân phận đa đoan, bóng người mồ côi con đường xao xác, lạc nẻo về về quê xứ.
Giọt mưa thinh không chiều tha hương, hiên nhà ai ngậm ngùi chờ đợi, bầy trẻ thơ rượt đuổi tiếng cười lửng lơ, những bàn chân khỏa thân tung tóe ký ức.
Tôi vẽ khuôn mặt em
Mực xanh búp nõn
Bút hồng xôn xao
Cánh mày huyễn hoặc cong vắt mảnh trăng non, bầy chim én rủ nhau về ẩn náu. Giấy trắng nhân duyên dỗi hờn thuở ấy, dấu hài lan tinh khiết tiếng chuông trăng.
Ngọn gió heo may chải tóc, bụi hồng buông tiếng thở dài, đôi môi đỏ thị phi rạo rực, vầng trán trong veo chìm khuất vào mây.
Nỗi buồn mềm mại như môi em
Nồng nàn nụ hôn như da thịt trăng rằm
Tôi úp mặt vào ngực cỏ
Nghẹn ngào khuôn mặt sơ sinh
Trần Quang Phong
- Từ khóa :
- TRẦN QUANG PHONG