- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Sảng Khoái

25 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 38017)

Trên métro. Ngồi cạnh tôi là một cô gái tóc highlight nhiều màu, mặt gắn nhiều hạt ở mũi, tai, môi và lưỡi. Có thể còn nhiều hạt ở nhiều chỗ khác nhưng tôi không thấy. Bây giờ là mùa đông, trời đang lạnh gắt, áo quần lớp trong lớp ngoài quấn quít. Úp kín vào hai lỗ tai cô gái là hai chiếc loa nghe nhạc. Nhạc mở rất lớn. Ngồi bên cạnh, tôi nghe rõ hết. Loại nhạc tiếng rên nhiều hơn tiếng trống kèn. Cô quằn quại trên ghế như thân rắn. Hai mắt nhắm nghiền. Mặt đờ đẫn.

Métro ngừng ở trạm. Các cánh cửa tự động mở. Người xuống kẻ lên nhộn nhịp. Cô gái vẫn nhắm mắt, quằn quại, coi bộ sảng khoái vô cùng. Một sơ trẻ, da đen, thuộc dòng của Mẹ Têrêxa bước vào toa xe. Tôi biết vì thấy sơ trùm đầu bằng một chiếc khăn màu trắng có những đường viền xanh ở mép. Không có chỗ ngồi, sơ đứng ôm cây cột giữa toa để giữ thăng bằng. Trên tay sơ có một chuỗi tràng hạt. Tàu chạy. Tay sơ lần đếm từng hạt, miệng đọc kinh, hai mắt nhắm nghiền. Mặt coi bộ rất sảng khoái. Như đang ở trên các tầng mây.

Tôi hết nhìn mặt cô gái bên cạnh lại nhìn vào mặt người sơ trẻ trước mặt. Hai cặp mắt đều nhắm. Họ không nhìn nhau. Chỉ có tôi nhìn họ. Lòng phân vân không biết ai sảng khoái hơn ai.

Song Thao
04/2007

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Mười Hai 20141:56 SA(Xem: 29477)
Tôi bắt đầu sợ. Tôi thét lên một tiếng nhưng âm thanh không thể thoát khỏi cổ họng. Mồ hôi tôi túa ra lạnh buốt. Tôi dừng lại, đưa tay sờ lên mặt mình.Da mặt tôi nhão nhoét và khi ngón tay tôi khẽ chạm vào thì từng miếng da oặt èo, ươn ướt chảy xuống y như lớp phấn hóa trang.
08 Tháng Mười Hai 20148:09 CH(Xem: 30733)
Tôi không biết đâu mới là con nhện đầu đàn nữa vì những lứa nhện sau con nào cũng lớn hơn và còn rất hung dữ. Người chết vì nhện cắn ngày một nhiều, thậm chí ngay khi đang đi trên đường loài nhện đó cũng xuất hiện và công khai tấn công con người.
07 Tháng Mười Hai 201411:10 CH(Xem: 29464)
Và gió, cơ man nào là gió rền rĩ, kêu than, xào xạc trên từng cao kia xanh lá, lang thang dật dờ trên khắp cánh đồng, xộc vào áo, tung tóe vào tóc, quẩn quanh lạnh ngắt tay chân khi đêm về.
03 Tháng Mười Hai 20143:26 SA(Xem: 32387)
Đêm sũng nước đọng từng vệt lớn ẩm mờ mịt, trên cửa kiếng. Khi cô len mình được vào phòng qua khe cửa sổ rất hẹp, cô gần như ngạt thở. Anh khép hờ cánh cửa, không mở toang như mọi lần, có lẽ vì trời đã trở lạnh. Anh nằm đó, dưới ánh sáng hắt ra từ thân hình của cô, từng đường viền lóng lánh trên gờ cơ thể, như không thật.
01 Tháng Mười Hai 20145:39 CH(Xem: 32537)
Trận mưa đêm qua khiến hai mươi lăm người ở Thung Lũng Già Nua bị sét đánh. Chết tươi và đen như quỷ. Trong số đó, có con mụ Trung, người có thể xem là kẻ thù của gia đình họ. Bao nhiêu năm, nhưng hận thù vẫn ăn sâu vào máu của họ.
12 Tháng Mười Một 20144:11 SA(Xem: 33979)
Chiều cuối năm ở xứ tuyết lạnh buồn và dài thê thảm. Nắng lạnh nhưng gay gắt. Những mảnh tuyết như hàng vạn tấm gương phản chiếu ánh trời tàn. Nhà tù liên bang Lost River nằm đìu hiu, trơ trọi gần sát biên giới Canada.
11 Tháng Mười Một 20143:00 SA(Xem: 32123)
Khi cô mở mắt ra, đã thấy con thuyền chỏng chơ cập sát vào sàn nước nhà mình. Lặng không một chớm chòng chành. Nước mắt cô ứa ra từng giọt nặng chĩu. Doi đất phía bên kia chỉ còn là một vệt mờ mờ phủ trong màu xanh dừa nước và bần Đước. Đã hết thật rồi.
02 Tháng Mười Một 20143:01 SA(Xem: 31675)
Tôi đã tự hứa với mình bao nhiêu lần. Là sẽ viết về cái duyên xưa của người xưa trước khi ký ức dòn tan, đậm đà ấy nhạt phai dần, tan dần từng mảnh ray rứt bé tí một, như mùi hương hoa trong khu vườn cũ hư hao dần và rưng rức theo gió bay đi tan vào trời xa...
02 Tháng Mười Một 20142:32 SA(Xem: 31203)
Chúng đang bị tiêu đi. Nhà của tôi. Cái cơ ngoai sáu tầng, với vườn tược, bể bơi, những gian kiến trúc Tây Âu, phòng để sách, rượu, đồ cổ…biến mất dần như bị nung chảy. Cái bể cá ở phòng khách đã không thấy nữa
02 Tháng Mười Một 201412:01 SA(Xem: 31945)
Nguyễn Hoàng Anh Thư ngoài làm thơ, còn viết một số truyện ngắn. Thư giới thiệu hai truyện gởi đến Hợp Lưu như sau: " Buôn Làng buồn" đó là men say, thứ men say buồn của núi rừng và đầy sự cảm nghiệm thú vị. "Nướng vị giác" sẽ khiến bạn có cảm giác như cô ấy đang nhai, đang nghiền từng con chữ. Có một điều gì đó như đang nếm, đang trải qua những cảm giác từ thế giới của truyện”. Tuy nhiên, khi đọc chúng tôi có cảm tưởng như đang xem những bức tranh xã hội thật u tối và phiền muộn …Chúng tôi mời quí văn hữu và bạn đọc cùng đi vào không gian truyện của Nguyễn Hoàng Anh Thư. Tạp Chí Hợp Lưu